Bạn bè thương nhau qua từng ly rượu ấm
cà phê thuốc lá bụi giang hồ
vài thằng quấn quit như nhành khói
mặt đầy bùa chú vẻ tiêu sơ
Thà như danh tường sang sông Dịch
ta đứng một mình một bến sông
tâm tình thà như con nước rút
có còn gì để ước mơ không
Cũng bao nhiêu đường bao nhiêu ngõ
ngôi nhà em xanh đám lá mơ
ta ngại còn hơn vào ngõ cụt
nên đành đứng lạnh run cây
Em nhớ quên đi cho phù hoa cũ
đi về trên thớt ngựa long đong
bởi xưa ta sống đời vô cương kỹ
nên đành phải ghép luật chiến tranh
Ôm tuồi trẻ đi về trên lưng ngựa
chiều chiều chạy về bãi sông câm.
____________________
(*)
Thơ: Nguyễn Văn Linh: người sang sông Dịch không còn nữa
Nguồn: Phạm Bạch
Trần Đại
Thu Sep 03, 2009
No comments:
Post a Comment